Không phận Tehran bị phong tỏa
Nói một cách ngắn gọn, không phận Tehran đã bị phong tỏa hoàn toàn. Israel, giờ đây, có thể tự do ra vào như chốn không người. Điều này đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, không chỉ về mặt quân sự mà còn mang ý nghĩa chính trị sâu sắc.
Một đòn trời giáng, kế hoạch kéo dài hai năm
Đây không phải là một hành động bốc đồng. Đây là đỉnh điểm của một chiến dịch được lên kế hoạch kỹ lưỡng trong suốt hai năm, bắt đầu từ ngày 7 tháng 10 năm 2023, khi Hamas, cánh tay nối dài của Tehran, châm ngòi cho cuộc xung đột.
Tuy nhiên, họ không ngờ rằng ngọn lửa này lại quay trở lại thiêu đốt chính kinh đô của chế độ giáo quyền.
Từng mắt xích trong “trục kháng chiến” mà Iran dày công vun đắp – từ Gaza, Lebanon, Syria đến Yemen – đã bị triệt phá, đập tan hoặc cô lập. Hamas bị nghiền nát ở Gaza. Hezbollah bị kiềm chế chặt chẽ tại biên giới Lebanon. Các kho chứa máy bay không người lái của Houthi bị phá hủy ở Yemen.
Các lực lượng dân quân Shiite ở Iraq bị tấn công và suy yếu bởi Mỹ. Giờ đây, khi các nguồn lực đã bị cắt đứt, chế độ Iran chỉ còn lại cái đầu đơn độc giữa sa mạc và đang phải hứng chịu những đòn tấn công dồn dập từ trên trời rơi xuống.
Vì sao ưu thế trên không ở Tehran là dấu chấm hết?
Ưu thế trên không không chỉ là sự vượt trội về kỹ thuật quân sự, mà còn là một lời tuyên án về mặt chính trị. Nó có nghĩa là: radar của Iran bị vô hiệu hóa; tên lửa phòng không bị khống chế; máy bay chiến đấu bị kìm hãm, nằm yên trong hầm; và toàn bộ hệ thống chỉ huy bị tê liệt, mất khả năng phản kháng.
Đây không còn là chiến tranh truyền thống, mà là một cuộc “phẫu thuật” chính xác, lạnh lùng nhằm triệt hạ chế độ, mà không cần phải đổ quân ồ ạt. Mỗi tiếng gầm của máy bay chiến đấu Israel trên bầu trời Tehran không chỉ là âm thanh của vũ khí, mà còn là tiếng gõ cửa của lịch sử.
Tiếng gõ cửa vào căn hầm nơi Đại giáo chủ Ali Khamenei đang run rẩy, cầu nguyện thay vì trấn an người dân.
Hình ảnh minh họa cuộc gặp gỡ giữa các thành viên chính phủ Iran với lãnh tụ tối cao.
Iran yêu cầu người dân trú ẩn
Iran yêu cầu người dân trú ẩn trong trường học, nhà thờ Hồi giáo và tàu điện ngầm trong bối cảnh Israel không kích
Những lá cờ tung bay trên một cây cầu giữa khói lửa bốc lên từ một nhà máy lọc dầu ở phía nam Tehran sau cuộc không kích của Israel vào đêm 15/6/2025. (ATTA KENARE / AFP)
Lúc người dân Iran lên tiếng
Israel có thể ném bom, Mỹ có thể hỗ trợ, nhưng cuộc cách mạng thực sự phải bắt nguồn từ lòng dân. Bầu trời đã mở, cơ hội đã đến, những bức tường xiềng xích đã rạn nứt. Nếu người dân Iran vùng dậy hôm nay, họ sẽ không đơn độc.
Họ không còn sống dưới bóng tối của một chế độ độc tài, mà đang hướng đến tự do dưới bầu trời được bảo vệ bởi sức mạnh của Israel. Những cuộc đàn áp sẽ không còn hiệu quả, bởi mỗi xe bọc thép chở quân đều trở thành mục tiêu của không kích. Mỗi căn cứ của Vệ binh Cách mạng Iran giờ đây đều là một cái bẫy tử thần, chờ đợi những đòn tấn công chí mạng.
Các giáo chủ cầu nguyện cho sự sống sót
Khi người thân của các lãnh đạo Tehran lén lút rời khỏi đất nước, khi các sĩ quan quân đội Iran cải trang bỏ trốn, và khi hệ thống tuyên truyền im lặng trước những đòn tấn công chính xác, ta biết rằng con rắn đã mất đầu.
Thủ tướng Netanyahu từng tuyên bố: "Chúng tôi sẽ không sống chung với một chế độ giáo quyền hô hào tiêu diệt Israel. Chúng tôi sẽ kết thúc nó." Không còn lời che đậy, không còn răn đe, không còn kìm chế.
Sơ đồ hạt nhân của Netanyahu được trình bày tại Đại hội đồng Liên Hợp Quốc tháng 9 năm 2012. (Ảnh: ảnh chụp màn hình IBA)
Israel, giống như Mỹ năm 2003 ở Baghdad, đã mở toang cánh cửa dẫn đến sự sụp đổ của một chế độ toàn trị. Và lần này, họ làm được điều đó mà không cần một cuộc đổ bộ nào.
Ba Tư trở lại với thế giới
Phụ nữ “Persia” trước năm 1979 và Phụ nữ “Iran” sau cách mạng Hồi giáo
Văn minh Ba Tư không sinh ra để bị chôn vùi dưới những chiếc khăn đen, dưới ách thống trị của luật Sharia, dưới nỗi sợ bị treo cổ chỉ vì một bài hát. Iran là đất nước của thi ca, của Rumi, của ánh mắt lấp lánh của người phụ nữ sau tấm mạng che mặt, của những con người khát khao sống và yêu thương.
Họ đang tiến gần đến ngày trở lại với nhân loại, với ánh sáng, với thế giới. Không phải nhờ bom đạn, mà nhờ cơ hội được mở ra từ sự chính xác, bản lĩnh và tầm nhìn chiến lược của Israel.
Với các giáo chủ, điều khôn ngoan nhất lúc này không phải là ban bố thiết quân luật, mà là làm điều duy nhất họ chưa từng làm từ năm 1979 đến nay: cầu nguyện. Nhưng không phải cho Cộng hòa Hồi giáo Iran, mà cho chính linh hồn của họ.
Thu Phương - © Báo Tin Tức Việt Đức
Theo Times of Israel / Reuters
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC