Chiến trường Trung Đông: Màn kịch "hòa giải" của Putin
Trong cuộc gọi, ông Trump cho biết: “Chúng tôi đã trao đổi thẳng thắn. Ông Putin lo ngại về tình hình Trung Đông, còn tôi nhắc ông ấy rằng cuộc chiến ở Ukraine cũng cần phải chấm dứt”.
Điện Kremlin thông báo ông Putin đã lên án mạnh mẽ các cuộc không kích của Israel vào Iran và cảnh báo về nguy cơ “leo thang không thể kiểm soát” nếu không sớm tìm ra giải pháp chính trị.
Ông Putin còn đề xuất vai trò trung gian để khôi phục đối thoại Mỹ - Iran. Đây là một động thái gây nhiều tranh cãi, bởi chính Nga đang cung cấp vũ khí và công nghệ cho Iran.
Vladimir Putin (trái) và Donald Trump - © AFP
Tổng thống Trump, dù khẳng định Mỹ không tham chiến, lại đặt ra “tối hậu thư 60 ngày” cho Iran để nối lại đàm phán hạt nhân. “Tôi đã nói rõ: nếu họ không trở lại bàn đàm phán đúng hạn, sẽ không còn cơ hội nào nữa”, ông Trump tuyên bố.
Đáng chú ý, đúng ngày thứ 61, Israel đã phát động một chiến dịch không kích quy mô lớn vào Tehran, Isfahan và Shiraz.
Ông Trump đánh giá các cuộc tấn công này là “có hiệu quả”, đồng thời cảnh báo:
“Nếu Iran phản công, hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn nhiều”.
Liệu đây có phải là một sự phối hợp ngầm giữa hai nhà lãnh đạo?
Cuộc chiến Ukraine: Trao đổi tù binh và những toan tính chiến lược
Về tình hình Ukraine, ông Putin cho biết Nga đang tiến hành trao đổi tù binh theo thỏa thuận đạt được ở Istanbul, bao gồm nhiều binh sĩ trẻ dưới 25 tuổi và bị thương nặng. Ông Trump phản hồi ngắn gọn: “Ít nhất ông ta đang làm điều gì đó đúng”.
Tuy nhiên, việc này liệu có thực sự mang tính nhân đạo hay chỉ là một phần trong chiến lược chính trị của Nga nhằm cải thiện hình ảnh quốc tế và tạo lợi thế đàm phán?
Hậu cuộc gọi: Những dấu hỏi chưa lời đáp
Hai bên không loại trừ khả năng tiếp tục điện đàm trong tuần tới và khôi phục đối thoại sau ngày 22/6, nhưng chưa ấn định thời gian cụ thể. Cuộc gọi này để lại nhiều câu hỏi chưa có lời đáp. Liệu đây chỉ là màn “diễn kịch” để che đậy những mục tiêu chính trị riêng của mỗi bên, hay thực sự là những nỗ lực mang tính xây dựng nhằm giải quyết các cuộc xung đột toàn cầu?
Phân tích hành động của Putin: Từ kẻ xâm lược đến “người hòa giải đạo đức giả”?
Thật khó để chấp nhận một kẻ phát động chiến tranh, gây ra cái chết của hàng chục nghìn thường dân Ukraine, lại có thể lên tiếng “kêu gọi kiềm chế” ở Trung Đông.
Putin, người đang cung cấp vũ khí và công nghệ cho Iran, lại tự phong mình là “trung gian hòa giải” trong xung đột Mỹ - Iran.
Đây không phải là ngoại giao, mà là một chiến thuật đánh bóng hình ảnh và phá vỡ thế cô lập quốc tế. Những tuyên bố về “giải pháp chính trị” chỉ là chiêu bài ngụy biện để giảm vai trò của Mỹ, chia rẽ phương Tây và gây sức ép lên Israel – một đồng minh quan trọng của Ukraine.
Việc trao đổi tù binh cũng chỉ là một bước đi tính toán để tạo vẻ nhân đạo, nhằm kéo Mỹ vào bàn đàm phán theo điều kiện của Nga, trong khi Moscow vẫn tiếp tục tấn công cơ sở hạ tầng dân sự ở Kharkiv, Odesa và Zaporizhzhia.
Điện Kremlin còn cho biết, Putin cũng đã có cuộc điện đàm với Giáo hoàng Leo XIV về cuộc xung đột ở Ukraine, khẳng định mong muốn đạt được hòa bình thông qua các biện pháp “chính trị” và “ngoại giao”. Tuy nhiên, ông cũng cáo buộc “chế độ ở Kyiv cam kết leo thang xung đột” và thực hiện “các hành vi phá hoại chống lại cơ sở hạ tầng dân sự trên lãnh thổ Nga”.
Phân tích hành động của Trump: Ngoại giao “ba hoa, lớn tiếng to hơn não”?
Với tư cách là cựu Tổng thống Mỹ, ông Trump đáng lẽ phải giữ lập trường rõ ràng. Tuy nhiên, ông lại một lần nữa thể hiện lối ngoại giao thiếu nhất quán: với Iran, ông ra tối hậu thư “60 ngày” đầy kịch tính, nhưng khi Iran không đàm phán và Israel tấn công, ông lại cho rằng đó là “hiệu quả”.
Điều này cho thấy sự thiếu vắng một chiến lược hạt nhân dài hạn, ngoài những lời đe dọa và đếm ngược. Về Ukraine, ông không nhấn mạnh vai trò của Mỹ trong việc hỗ trợ phòng thủ, mà lại khen Putin về việc “trao đổi tù binh”, như thể cuộc chiến chỉ là một cuộc “đánh nhau chơi” chứ không phải do Nga xâm lược.
Ông Trump không đề cập đến viện trợ, không nhắc đến NATO, không khẳng định lập trường bảo vệ trật tự quốc tế. Lối ngoại giao của ông chỉ toàn những lời nói nước đôi, lúc cứng lúc mềm, thiếu sự nhất quán. Mỗi cuộc khủng hoảng với ông chỉ là cơ hội để thể hiện, rồi nhanh chóng bị quên lãng trong những dòng tweet tiếp theo.
Ba mánh chính trị trong một cuộc gọi
Cuộc điện đàm này phơi bày ba mánh chính trị chính: Putin sử dụng ngôn ngữ hòa giải để xóa bỏ tội lỗi gây chiến và chia rẽ trật tự toàn cầu; Trump sử dụng ngoại giao qua điện thoại để gây hoang mang dư luận và phô trương vai trò “người dàn xếp thế giới”; và thế giới lại một lần nữa bị đặt dưới sự thao túng của những chính khách thích diễn hơn là hành động đúng đắn.
Khi Putin – kẻ tàn sát ở Ukraine – muốn làm trung gian hòa giải, và Trump – người từng giữ vai trò lãnh đạo toàn cầu – lại hành xử như một người dẫn chương trình truyền hình thực tế, thì hòa bình trở thành một món hàng bị mặc cả.
Hòa bình không thể đến từ một kẻ cầm dao hay một người thích nói suông.
Nó chỉ có thể đến khi cộng đồng quốc tế – và chính người dân Mỹ – nhìn rõ sự thật: Ukraine không cần lời khen, mà cần những cam kết; Iran không cần tối hậu thư, mà cần chiến lược răn đe nhất quán; và thế giới không cần thêm những cuộc điện đàm giả tạo.
Theo lời ông Trump, ngoài Ukraine, vấn đề Iran cũng được thảo luận trong cuộc điện đàm. Ông cáo buộc Tehran trì hoãn các cuộc đàm phán về một thỏa thuận hạt nhân mới.
“Theo tôi, Iran đã trì hoãn quyết định của mình về vấn đề rất quan trọng này và chúng tôi sẽ cần câu trả lời cuối cùng trong thời gian rất ngắn,” ông Trump tuyên bố. Ông Putin đã đề xuất tham gia các cuộc đàm phán với Iran.
Vào giữa tháng 4, Washington và Tehran đã bắt đầu đàm phán về một thỏa thuận hạt nhân mới, nhưng năm vòng đàm phán đầu tiên vẫn chưa có kết quả. Kể từ khi trở lại Nhà Trắng, ông Trump đã thúc đẩy một thỏa thuận mới và đe dọa Iran bằng hành động quân sự nếu các cuộc đàm phán thất bại.
Phạm Hương - © Báo TIN TỨC VIỆT ĐỨC
Theo AP/Spiegel online
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC