Tại đại hội Đảng SPD gần đây, một cuộc tranh luận nội bộ về nghĩa vụ quân sự bắt buộc đã được giải quyết. Dù tổ chức thanh niên Jusos ban đầu đề xuất bãi bỏ hoàn toàn, đảng đã đạt được một thỏa hiệp. Theo đó, SPD vẫn bác bỏ nghĩa vụ quân sự nhưng với điều kiện rằng các biện pháp tuyển quân tự nguyện phải được khai thác triệt để.
Đại hội Đảng Dân chủ Xã hội (SPD) Đức gần đây đã chứng kiến một khoảnh khắc căng thẳng nội bộ xoay quanh vấn đề nhạy cảm về nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Vấn đề này không chỉ là một chủ đề lý thuyết mà còn chạm đến nền tảng giá trị của đảng và những lo ngại hiện hữu về an ninh quốc gia trong bối cảnh địa chính trị phức tạp. Dù được nhiều người mô tả như một “cuộc khủng hoảng nhỏ”, cách thức SPD xử lý cuộc tranh luận này đã thể hiện khả năng thích nghi và sự khéo léo trong việc duy trì sự đoàn kết nội bộ, đồng thời vẫn giữ được sự linh hoạt cần thiết cho tương lai của chính sách quốc phòng.
Lập trường cứng rắn của Jusos và thách thức nội bộ
Cốt lõi của cuộc tranh luận xuất phát từ tổ chức thanh niên của SPD, Jusos, vốn nổi tiếng với những lập trường tiến bộ và đôi khi đối lập với đường lối chính thức của đảng. Trong quá trình chuẩn bị dự thảo luật mới, Jusos đã đề xuất một sự bác bỏ hoàn toàn và dứt khoát đối với mọi hình thức nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Quan điểm này phản ánh niềm tin sâu sắc vào quyền tự do cá nhân, mong muốn xây dựng một lực lượng vũ trang chuyên nghiệp dựa trên sự tự nguyện, cũng như những ký ức không mấy tốt đẹp về quá khứ của nghĩa vụ quân sự trong lịch sử Đức. Tuy nhiên, đề xuất cực đoan này đã tạo ra một làn sóng phản đối đáng kể từ các thành viên khác trong đảng, đặc biệt là những người có kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực quốc phòng hoặc những người đang lo ngại về khả năng duy trì lực lượng quân đội hiệu quả trong tương lai. Sự khác biệt này đe dọa tạo ra một rạn nứt sâu sắc, đẩy đảng vào thế khó xử ngay tại chính đại hội của mình.
Thỏa hiệp mềm dẻo: Bác bỏ nhưng không đóng cửa hoàn toàn
Sau nhiều giờ thảo luận căng thẳng, kéo dài và đầy kịch tính, các đại biểu của SPD đã thành công trong việc tìm kiếm một tiếng nói chung, một thỏa hiệp đủ tinh tế để làm hài lòng hầu hết các bên liên quan. Kết quả cuối cùng là một tuyên bố chính thức khẳng định SPD vẫn kiên quyết bác bỏ việc áp dụng nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Tuy nhiên, điều khoản bổ sung quan trọng đã được thêm vào: sự bác bỏ này chỉ có hiệu lực “chừng nào mọi biện pháp tuyển quân tự nguyện chưa được khai thác hết”. Cụm từ này không chỉ là một lối thoát mang tính ngôn ngữ mà còn là một cơ chế linh hoạt đáng kể. Nó ngụ ý rằng nếu trong tương lai, các nỗ lực tuyển dụng tự nguyện không đủ để đảm bảo năng lực phòng vệ của đất nước, thì khả năng phục hồi nghĩa vụ quân sự vẫn có thể được xem xét. Đây là một sự điều chỉnh thông minh, giúp SPD vừa giữ vững được nguyên tắc cơ bản của mình, vừa không hoàn toàn gạt bỏ một công cụ tiềm năng trong bối cảnh an ninh quốc gia đang biến động.
Cân bằng đoàn kết nội bộ và lo ngại an ninh quốc gia
Quyết định này của SPD được đánh giá là một bước đi chiến lược, thể hiện sự khéo léo trong chính trị nội bộ. Một mặt, nó giúp xoa dịu Jusos và những người ủng hộ quan điểm tự nguyện, tránh một cuộc nổi dậy có thể gây chia rẽ nghiêm trọng ngay trong lòng đảng. Điều này đặc biệt quan trọng đối với một đảng đang cố gắng củng cố vị thế của mình trong liên minh cầm quyền. Mặt khác, việc thêm vào điều kiện “chừng nào mọi biện pháp tuyển quân tự nguyện chưa được khai thác hết” đã gửi một tín hiệu rõ ràng đến những người lo ngại về năng lực phòng vệ của Đức, bao gồm cả các đối tác quốc tế. Trong bối cảnh cuộc xung đột ở Ukraine và những căng thẳng địa chính trị gia tăng, nhiều ý kiến cho rằng Đức cần phải tăng cường sức mạnh quân sự và chuẩn bị cho mọi kịch bản. Thỏa hiệp này cho phép SPD duy trì sự cân bằng giữa truyền thống phản đối nghĩa vụ quân sự và trách nhiệm đảm bảo an ninh quốc gia, một sự cân bằng ngày càng trở nên phức tạp trong một thế giới đầy biến động.
Triển vọng tương lai cho năng lực phòng vệ của Đức
Với quyết định này, SPD đã không hoàn toàn đóng cánh cửa đối với khả năng phục hồi nghĩa vụ quân sự trong tương lai, mặc dù ưu tiên hàng đầu vẫn là hệ thống quân đội chuyên nghiệp tự nguyện. Điều này đặt ra câu hỏi về việc liệu và khi nào thì “mọi biện pháp tuyển quân tự nguyện” sẽ được coi là đã “khai thác hết”. Điều này có thể bao gồm việc tăng cường các chiến dịch quảng bá, cải thiện điều kiện phục vụ, hoặc áp dụng các chính sách khuyến khích mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, nếu những nỗ lực đó không mang lại hiệu quả mong muốn và tình hình an ninh tiếp tục xấu đi, áp lực để xem xét lại nghĩa vụ quân sự bắt buộc có thể sẽ gia tăng. Vấn đề này không chỉ giới hạn trong nội bộ SPD mà còn là một phần của cuộc tranh luận rộng lớn hơn tại Đức về tương lai của Bundeswehr, nguồn nhân lực và vai trò của đất nước trong liên minh NATO. Quyết định của SPD, dù mang tính thỏa hiệp, vẫn là một chỉ dấu quan trọng cho thấy sự thay đổi dần trong tư duy về quốc phòng tại một quốc gia vốn luôn thận trọng với các vấn đề quân sự.
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC