Chiều cuối năm, nhà nhà tất bật dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị bữa cơm tất niên, những chuyến hàng muộn cố sức bán thật nhanh để về kịp sửa soạn, những chuyến xe cuối cùng của năm đợi chờ...
Những ngày cuối năm, chứng kiến bao nhiêu lầm lạc, bi kịch, đau khổ bị gây ra bởi những thứ lãng nhách, tiếc và đau xót. Một cái nhìn nghiêm khắc nhưng bao dung với con người trong “hoàn cảnh...
Chuyến đi gặp một cậu mặt mũi dễ thương, lễ phép. Đi xe tui hay bắt chuyện cho vui nên hỏi han nhiều chuyện. Tám thôi mà. Để khỏi lo lắng giữa dòng xe cộ chen nhau.
Những ngày này trên nghị trường Quốc hội đang nóng bỏng bàn luận vấn đề lãng phí, thất thu ngân sách và tệ nạn tham nhũng. Phải ghi nhận rằng, chưa bao giờ xã hội chúng ta chấp nhận sự nói thẳng như...
Có lẽ không quốc gia nào mà cuộc sống của giới công chức chứa nhiều điều nghịch lý như ở Việt Nam.
(Bài tôi viết dưới đây từ năm 2012 (vì thế nhiều số liệu đã rất lạc hậu) đăng lần đầu trên báo...
Khi trẻ lớn lên, tìm được sự độc lập, những lời nói này có thể làm cha mẹ cảm thấy cực kỳ cô đơn, lo lắng rằng mối quan hệ của con cái với cha mẹ đang xấu đi.
Đã lâu rồi..., đã lâu lắm rồi thì phải, tôi không được thưởng thức bữa cơm có tô nước cơm đặc sánh, thơm nức “mùi quê...”! Tô nước cơm tuổi thơ từng nuôi lớn lên cùng biết bao thế hệ...
Nhớ ngày bé, mỗi khi đài báo bão, người lớn thì lo lắng, khẩn trương... thế mà bọn trẻ con như mình thì lại thấy háo hức, mong bão về như mong phép lạ, thế mới quái quỷ.