Quan điểm cho rằng "ông Trump muốn hòa bình bất kể thỏa thuận nào" đã tỏ ra là một sự hiểu lầm sâu sắc.
Thực tế, qua nhiều hành động và phát ngôn, Tổng thống Trump đã chứng minh rằng ông có một mục tiêu dài hạn và kiên định: thiết lập một trật tự hòa bình có lợi cho Moscow.

Những mảnh ghép hé lộ một chiến lược nhất quán
Khi xem xét các sự kiện một cách có hệ thống, những thông tin bị rò rỉ giống như những mảnh ghép cuối cùng hoàn thiện một bức tranh toàn cảnh đáng lo ngại.
Tổng thống Trump đã liên tục gia tăng sức ép lên Ukraine thông qua nhiều hình thức khác nhau, từ những lời đe dọa đến các công kích cá nhân nhắm vào Tổng thống Zelensky, người mà ông gọi là nhà độc tài.
Ông thậm chí còn yêu cầu Ukraine tổ chức bầu cử sớm, một động thái được cho là nhằm lật đổ một chính phủ hợp pháp nhưng không được lòng Điện Kremlin và tỏ ra cứng rắn với chính quyền của ông.
Đáng chú ý hơn, ông Trump còn công khai mời gọi cựu tổng tư lệnh quân đội Ukraine đảm nhận vai trò lãnh đạo thay thế Tổng thống Zelensky.
Trong khi đó, thái độ của ông đối với Nga lại hoàn toàn trái ngược.
Hầu như không có bất kỳ áp lực đáng kể nào được Washington tạo ra đối với Moscow. Đối với những ai đã theo dõi sát sao cuộc chiến này từ những ngày đầu, sự tương phản này đã nói lên rất nhiều điều. Có thể thấy, các cuộc đàm phán do ông Trump dẫn dắt không thực sự hướng đến một nền hòa bình công bằng, mà dường như là để phục vụ cho các lợi ích chiến lược của Tổng thống Putin.
Các cáo buộc này càng được củng cố bởi các thông tin từ nhiều nguồn khác nhau. Một email từ Jeffrey Epstein đã cho thấy Nga có khả năng gây ảnh hưởng đối với ông Trump, trong khi một bản tin của Bloomberg cũng chứng minh rằng Witkoff đang tích cực giúp Moscow tác động đến các quyết định của Tổng thống Mỹ.
Khi vụ rò rỉ thông tin xảy ra, ông Trump đã công khai bày tỏ sự ủng hộ đối với Witkoff, nhân vật mà ông đã lựa chọn. Vai trò của Witkoff vì thế giống như một đầu mối liên lạc giữa ông Trump và Moscow hơn là một nhà đàm phán ngoại giao trung lập.
Châu Âu trước sự thật phũ phàng
Thực tế này cho thấy một chính quyền Mỹ đã có những thỏa hiệp nhất định với Moscow. Đã đến lúc châu Âu và Ukraine cần phải tỉnh táo và ngừng đặt kỳ vọng vào chính quyền của Tổng thống Trump.
Các hành động của ông cho thấy một sự phụ thuộc rõ ràng vào chiến lược của Tổng thống Putin, người luôn xem châu Âu là đối thủ cạnh tranh chiến lược.
Bản thân Tổng thống Trump cũng không che giấu thái độ chỉ trích công khai đối với các đồng minh châu Âu, xem họ như những kẻ "ăn bám" vào ngân sách quốc phòng Mỹ.
Ông còn có những đề xuất gây chấn động như đòi "mua" hòn đảo Greenland của Đan Mạch hay sáp nhập Canada thành tiểu bang thứ 51 của Mỹ, cho thấy sự coi thường đối với các mối quan hệ đồng minh truyền thống.
Nghiêm trọng hơn, ông Trump đã tiến hành các cuộc đàm phán với Nga về tương lai của Ukraine mà hoàn toàn gạt châu Âu ra ngoài lề, trong khi chính các quốc gia châu Âu mới là bên phải chi trả phần lớn hóa đơn vũ khí do Mỹ sản xuất để viện trợ cho Kyiv.
Tính đến nay, châu Âu mới là nhà viện trợ lớn nhất cho Ukraine, chứ không phải Mỹ. Dưới thời chính quyền Trump, gần như không có bất kỳ sự hỗ trợ nào dành cho Ukraine là "miễn phí", kể cả thông tin tình báo.
Điều này tạo ra một nghịch lý lớn: trong khi Tổng thống Trump liên tục lớn tiếng đòi cắt "viện trợ" cho Ukraine, thực tế là Mỹ chủ yếu bán vũ khí, đặt ra câu hỏi nghiêm túc về bản chất thật sự của sự hỗ trợ từ Washington.
Thành Lộc - © Báo TIN TỨC VIỆT ĐỨC
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC