Quỹ Bảo vệ Bệnh nhân Đức (Deutsche Stiftung Patientenschutz) vừa lên tiếng kêu gọi áp đặt mức trần cho chi phí chăm sóc thuần túy mà người bệnh phải tự chi trả, đề xuất mức tối đa là 1.000 euro mỗi tháng. Động thái này nhằm mục đích tạo ra một hệ thống chăm sóc bền vững và công bằng cho các thế hệ tương lai. Lời kêu gọi xuất phát từ lo ngại về việc người bệnh phải gánh chịu những khoản chi phí quá lớn trong tương lai.
Quỹ Bảo vệ Bệnh nhân Đức (Deutsche Stiftung Patientenschutz) đã lên tiếng kêu gọi khẩn cấp về việc áp đặt mức trần cho chi phí chăm sóc thuần túy mà người bệnh phải tự chi trả. Theo đề xuất của Quỹ, mức chi phí tối đa mà một cá nhân phải gánh chịu không nên vượt quá 1.000 euro mỗi tháng. Động thái này nhằm mục đích giảm bớt gánh nặng tài chính ngày càng gia tăng đối với những người cần được chăm sóc dài hạn, đồng thời hướng tới một hệ thống chăm sóc công bằng và bền vững hơn trong tương lai.
Hệ thống chăm sóc: Rủi ro tài chính và bền vững
Eugen Brysch, Chủ tịch hội đồng quản trị của Quỹ, đã bày tỏ mối lo ngại sâu sắc về tình hình hiện tại trên các tờ báo thuộc nhóm truyền thông Funke. Ông cảnh báo rõ ràng: “Nếu không có giới hạn chi phí, thì sẽ không bao giờ có được một hệ thống chăm sóc bền vững cho tương lai và công bằng cho các thế hệ.” Phát biểu của ông Brysch nhấn mạnh một thực tế đáng báo động: chi phí chăm sóc không kiểm soát sẽ đẩy nhiều gia đình vào tình trạng khó khăn tài chính nghiêm trọng, thậm chí là phá sản, tạo ra sự bất bình đẳng lớn. Một hệ thống tài chính không bền vững sẽ thất bại trong việc đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng của một xã hội đang già hóa, đòi hỏi một giải pháp khẩn cấp để đảm bảo an sinh xã hội.
Tranh cãi về “bảo hiểm bán phần”
Ông Brysch cũng chỉ trích mạnh mẽ phát biểu của Bộ trưởng Y tế Nina Warken (CDU), người đã mô tả bảo hiểm chăm sóc y tế chỉ là một loại “bảo hiểm bán phần” (Teilkaskoversicherung). Theo Brysch, cách mô tả đó là “gây hiểu lầm” và tiềm ẩn nguy cơ phó mặc người bệnh gánh chịu chi phí quá sức. Việc hạ thấp vai trò của bảo hiểm chăm sóc xuống mức “bán phần” có thể làm suy yếu niềm tin của công chúng vào hệ thống an sinh xã hội và đẩy trách nhiệm chi trả hoàn toàn về phía cá nhân. Đối với Brysch, điều này đi ngược lại nguyên tắc đoàn kết xã hội và trách nhiệm của nhà nước trong việc đảm bảo quyền tiếp cận chăm sóc cơ bản cho mọi công dân, gây ra sự thiếu chuẩn bị tài chính và bị động cho người dân khi cần đến dịch vụ chăm sóc.
Gánh nặng chi phí và tác động xã hội
Hiện tại, hệ thống chăm sóc dài hạn ở Đức đang đặt ra gánh nặng tài chính đáng kể cho người bệnh và gia đình. Mặc dù bảo hiểm chăm sóc dài hạn (Pflegeversicherung) chi trả một phần chi phí chăm sóc thuần túy (Pflegekosten) tùy thuộc vào mức độ phụ thuộc của người bệnh, nhưng phần còn lại – bao gồm chi phí chăm sóc thuần túy không được bảo hiểm chi trả, chi phí ăn ở (Unterkunft und Verpflegung), và chi phí đầu tư (Investitionskosten) của cơ sở chăm sóc – đều do bệnh nhân tự chi trả. Phần tự chi trả (Eigenanteil) này đã tăng vọt trong những năm gần đây, buộc nhiều người cao tuổi phải dùng hết tiền tiết kiệm, bán tài sản, hoặc phụ thuộc vào sự hỗ trợ của con cái. Tình trạng này không chỉ ảnh hưởng đến những người có thu nhập thấp mà còn đẩy cả tầng lớp trung lưu vào tình cảnh khó khăn, tạo ra một lỗ hổng đáng kể trong lưới an sinh xã hội của quốc gia.
Hướng tới cải cách toàn diện
Lời kêu gọi của Quỹ Bảo vệ Bệnh nhân Đức là một lời nhắc nhở cấp thiết về sự cần thiết của một cuộc cải cách toàn diện đối với hệ thống chăm sóc. Với dân số già hóa nhanh chóng, số lượng người cần được chăm sóc dự kiến sẽ tiếp tục tăng mạnh trong những thập kỷ tới, đặt ra áp lực chưa từng có lên hệ thống hiện tại. Các giải pháp tiềm năng đang được thảo luận bao gồm:
- Mô hình “bảo hiểm toàn phần” (Vollkaskoversicherung) cho chi phí chăm sóc thuần túy, nơi bảo hiểm chi trả toàn bộ phần này.
- Tăng cường đáng kể trợ cấp từ ngân sách nhà nước để giảm gánh nặng cho người bệnh.
- Áp dụng mức trần chi phí tự chi trả như đề xuất 1.000 euro/tháng như một biện pháp tức thời để bảo vệ người dân.
Mục tiêu cuối cùng là xây dựng một hệ thống chăm sóc không chỉ bền vững về tài chính mà còn đảm bảo sự công bằng, chất lượng và phẩm giá cho tất cả những người cần được chăm sóc. Đây là một thách thức lớn, đòi hỏi sự đồng thuận chính trị và tầm nhìn dài hạn để tạo ra một tương lai an toàn hơn cho người cao tuổi và người bệnh trong xã hội.
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC