Mỗi lần chia xa cha mẹ tại sân bay là một nỗi niềm đau đáu của những người con xa xứ. Thời gian bên cha mẹ đang dần vơi đi, khiến mỗi khoảnh khắc đoàn tụ trở nên vô cùng quý giá.
Đối với nhiều người Việt xa xứ, câu nói "Vài năm mới về một lần... thì số lần gặp bố mẹ còn lại cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay" đã trở thành một nỗi lòng day dứt. Hình ảnh mẹ đứng lặng lẽ bên cánh cổng sân bay, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run run vẫy chào mà chẳng thể nói nên lời, hay những giọt nước mắt rơi khi con ngoảnh lại, biết rằng lần sau gặp lại, tóc mẹ lại bạc thêm một ít, lưng bố lại còng thêm một chút, đã trở thành ký ức chung của biết bao người.
Thật hạnh phúc biết bao nếu ta còn cảm thấy đau lòng khi phải chia xa, vì đó là dấu hiệu rằng ta vẫn còn cha mẹ để nhớ, để thương. Được giữ gìn những cảm xúc ấy, cũng chính là còn có nhau, còn có một mái ấm để quay về.
Gánh nặng cuộc sống và những lần tiễn biệt đứt ruột
Mỗi cái ôm tiễn biệt ở sân bay là một lần đứt ruột, một nỗi niềm khó tả. Dù chẳng ai muốn rời xa mái ấm gia đình, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, vì một tương lai tốt đẹp hơn cho bản thân và những người thân yêu, biết bao người con đã phải rời quê, rời gia đình, lên đường lập nghiệp nơi đất khách.
Mỗi dịp Tết sum vầy qua đi, hay mỗi kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, lại là thêm một lần chia tay thắt lòng. Nước mắt có thể rơi đầy hành lang sân bay, nhưng ai cũng cố gắng gượng nở một nụ cười để người ở lại bớt buồn lòng, để hy vọng vào một ngày đoàn tụ không xa.
Những lời tâm sự từ trái tim
Những lời tâm sự chân thành từ những người con xa xứ đã gói trọn nỗi lòng này:
- Một người chia sẻ: "Chưa về thì nhớ nhà một, về rồi đi lại thì nhớ mười. Nghĩ tới mẹ ở nhà là tim quặn thắt, nước mắt cứ trào ra không kìm được."
- Một người khác tâm sự: "Mỗi lần xếp đồ về Đức là một lần tay run, mắt cay. Đặt đồ vào vali mà lòng như bỏ quên cả một phần trái tim ở quê nhà."
- Câu chuyện đầy xúc động từ một người con: "Lần đầu về chơi với bà ngoại gần nửa năm, đến lúc ra sân bay, bà khóc ngất. Ngày hôm sau phải nhập viện vì cả tuần trước đó mất ngủ nhớ con cháu."
- Nỗi lo lắng của một người con với cha già: "Bố tôi 93 tuổi, lần nào rời quê cũng nghĩ: không biết còn bao lần được ôm bố mẹ nữa. Có thể, một lần về chính là một lần cuối."
- Hay hình ảnh người mẹ 85 tuổi: "Mẹ tôi 85 tuổi. Mỗi lần đi, bà nắm tay tôi mãi không buông, xe lăn bánh rồi mà tôi còn quay đầu lại nhìn. Bà vẫn đứng đó, lau nước mắt một mình."
Về nhà thì vui mừng khôn xiết, nhưng rời đi thì buồn vô hạn, một nỗi buồn dai dẳng và ám ảnh. Thế nhưng, cái buồn ấy – chính là món quà vô giá của những ai vẫn còn có nơi để trở về, còn có người để chờ đợi và yêu thương. Nó nhắc nhở chúng ta về giá trị của gia đình và tình thân.
Lời nhắn nhủ từ trái tim
Vậy nên, nếu còn có thể, hãy dành thời gian để về nhà nhiều hơn, ôm bố mẹ thật chặt. Hãy ngồi ăn với mẹ thêm vài bữa cơm quê giản dị, trò chuyện cùng cha thêm vài câu chuyện cũ, để lắng nghe và chia sẻ những khoảnh khắc quý giá ấy.
Vì không ai biết được bao nhiêu lần "lần sau" sẽ còn là "lần nữa" trong cuộc đời. Hãy biết ơn vì mình vẫn còn thấy buồn khi phải rời xa, vì điều đó có nghĩa ta vẫn còn bố mẹ để yêu thương, để nhớ về.
© 2025 | Tạp chí NƯỚC ĐỨC